Vết sẹo vô hình - Nỗi đau âm ỉ
Tôi - một cô gái mang trong mình vết sẹo vô hình. Vết sẹo ấy không ai nhìn thấy được, nhưng nó luôn âm ỉ, nhức nhối trong tim tôi. Đó là vết sẹo của một vụ tai nạn giao thông ở Kiên Giang.
Ngày ấy, tôi đang trên đường công tác, chỉ còn vài ngày nữa là về đến nhà. Nhưng định mệnh như đã an bài: Tiếng phanh chói tai, tiếng va chạm kinh hoàng, tất cả như một thước phim quay chậm trong tâm trí tôi.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, với những cơn đau nhức khắp cơ thể và một nỗi sợ hãi tột cùng. Nỗi sợ hãi ấy không chỉ đến từ những vết thương trên cơ thể, mà còn đến từ những ám ảnh, những cơn ác mộng đeo bám tôi sau này.
Tình người nơi đất khách
Những ngày nằm viện ở Kiên Giang, tôi sống trong sự chăm sóc, yêu thương của những người xa lạ. Các cô y tá tận tình chăm sóc tôi, những bệnh nhân cùng phòng chia sẻ cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ. Tôi cảm nhận được hơi ấm của tình người, dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Cô y tá nhẹ nhàng xoa bóp chân cho tôi, giọng nói ấm áp: "Em cố gắng lên nhé, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."
Bà cụ giường bên cạnh chia sẻ cho tôi bát cháo nóng hổi, ánh mắt hiền từ: "Ăn chút gì cho có sức con ạ, đừng buồn rầu quá."
Qua ngày hôm sau chị bên kia giường sai bé con mang cho tôi vài miếng táo và ít nho, ánh mắt nhìn từ xa sang giường trìu mến: "Ăn đi em cho có sức mà về".
Trở về và đối mặt
Nhưng khi trở về, tôi vẫn phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình. Nỗi sợ hãi khi phải đối diện với những con đường, những chiếc xe, những ngã tư... Tôi sợ hãi rằng mình sẽ không bao giờ có thể lái xe, đi lại bình thường được nữa.
Sau những tháng ngày phục hồi và cảm thấy chân và đầu đã tương đối ổn; rồi ngày đầu xuân, tôi quyết định đến Hàm Lợn. Tôi muốn thử thách bản thân, muốn xem liệu mình có thể vượt qua được nỗi sợ hãi hay không. Tôi muốn chứng minh cho bản thân rằng, mình không phải là một phế nhân, rằng mình vẫn có thể làm được những điều mình muốn.
Chinh phục đỉnh Hàm Lợn
Nhưng ngay khi đặt chân lên con đường mòn, đôi chân tôi bắt đầu run rẩy. Những ký ức về vụ tai nạn ùa về, khiến tôi cảm thấy đau đớn và sợ hãi. Tôi đi được một đoạn thì chân tôi bắt đầu phản ứng khiến tôi muốn bỏ cuộc. Tôi sợ hãi rằng mình sẽ không thể hoàn thành hành trình này.
"Tôi không làm được, tôi không làm được," tôi lẩm bẩm trong trong đầu.
Rồi ở đâu xuất hiện một cô gái áo trắng, bình nước ấm ở đâu lại cạnh, chị đi cùng em, Em đi bộ thôi không có chạy. Lâu quá rồi em không luyện tập nên chỉ đú theo bạn cho vui.
Và rồi tôi gặp được những người đồng hành khác nữa. Họ cũng đi chậm, cũng có những nỗi sợ hãi riêng. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ, động viên và giúp đỡ lẫn nhau. Tôi nhận ra rằng, mình không đơn độc trên hành trình này. Có những người cũng đang phải đối mặt với những nỗi sợ hãi giống như tôi.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cùng nhau đi " một chị trong đoàn động viên.
"Cố gắng lên, chỉ còn một chút nữa thôi là tới đỉnh rồi," một anh khác tiếp lời.
Chân tôi dần không cảm thấy đau nữa và điều quan trọng là, chúng tôi đã không bỏ cuộc. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những con dốc, những đoạn đường khó khăn.
Thú thật một đoạn vì đau nên tôi tụt lại phía sau và đi một mình tưởng lạc nhưng ơn trời tôi lại tự đã tìm cho mình một cung đường ngắn hơn và chúng tôi nhập đoàn ở đoạn cuối về đích.
Chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ những câu chuyện về dở hơi khi chọn môn leo núi hành hạ mình để làm gì và rồi lại cười phá lên khi có ai đó vượt qua mình để lao nhanh về đích. Quan trọng không bỏ cuộc và Chúng tôi đã cùng nhau chinh phục cung đường Phòng Cháy và lên đỉnh Hàm Lợn và về đích an toàn hôm sau người chỉ hơi ê ẩm đôi chút.
Bài học từ hành trình
Những bài học rút ra:
Nhận diện và chấp nhận: Nỗi sợ hãi là một phần tự nhiên của con người, đặc biệt là sau những biến cố lớn. Điều quan trọng là phải nhận diện và chấp nhận sự tồn tại của nó, thay vì cố gắng phủ nhận hay trốn tránh.
Đối mặt từng bước: Đừng cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi ngay lập tức. Hãy chia nhỏ mục tiêu, đối mặt với nó từng bước nhỏ, từng chút một.
Tìm kiếm sự đồng hành: Chia sẻ nỗi sợ hãi với những người xung quanh, tìm kiếm sự đồng cảm, động viên và giúp đỡ từ họ.
Tin vào bản thân: Hãy tin rằng bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ. Bạn có khả năng vượt qua mọi khó khăn, kể cả nỗi sợ hãi.
Học cách tha thứ: Tha thứ cho những người đã gây ra tai nạn cho bạn, tha thứ cho chính bản thân mình vì những sai lầm, yếu đuối.
Tìm lại niềm vui: Hãy tìm lại những niềm vui, đam mê trong cuộc sống. Điều đó sẽ giúp bạn quên đi nỗi sợ hãi và tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn.
Đứng trên đỉnh Hàm Lợn, tôi cảm thấy một cảm giác tự do, hạnh phúc và tự hào. Tôi đã vượt qua được nỗi sợ hãi lớn nhất của mình. Tôi đã chứng minh cho bản thân rằng, mình mạnh mẽ hơn mình nghĩ rất nhiều.
Tôi đã học được rằng, nỗi sợ hãi không phải là kẻ thù, nó chỉ là một phần của cuộc sống. Điều quan trọng là, chúng ta phải học cách đối mặt với nó, vượt qua nó và bước tiếp.
Trang phục tôi đã sử dụng cho buổi chinh phục cung đường Phòng Cháy lên đỉnh Hàm Lợn
Để chinh phục cung đường Phòng Cháy lên đỉnh Hàm Lợn, tôi đã lựa chọn trang phục co giãn tốt cho da, năng động và phù hợp với điều kiện thời tiết cũng như địa hình leo núi. Cụ thể:
Áo khoác chạy bộ: áo khoác nữ Kailas
Áo dài tay giữ ấm: áo giữ ấm trong Kailas
Quần dài nỉ ấm: quần dài kailas
Giày chạy địa hình Kailas:giày chạy EX2 Kailas
Mũ chạy bộ: mũ chạy bộ hãng Kailas
Dép y khoa: Dép sức khỏe nữ
dùng sau khi chạy xong để trợ lực cho chân đỡ đau và chấn thương.
Lưu ý
- Lựa chọn trang phục phù hợp với thời tiết và địa hình leo núi.
- Ưu tiên các loại trang phục thoáng mát, thấm hút mồ hôi tốt.
- Chọn giày leo núi có độ bám dính tốt và vừa vặn với chân.
- Mang theo đầy đủ các phụ kiện cần thiết để bảo vệ cơ thể.
Hy vọng những chia sẻ trên sẽ giúp bạn có thêm kinh nghiệm trong việc lựa chọn trang phục phù hợp cho những chuyến leo núi của mình.
Chúc các bạn bình tĩnh sợ và vượt qua mọi thử thách của cuộc sống!