Tôi đứng trước vạch xuất phát. Nhưng hôm nay, tôi thấy có điều gì đó khác lạ.
Đôi giày chạy bộ quen thuộc - đôi giày đã cùng tôi chinh phục biết bao nhiêu cung đường - không còn sử dụng được nữa. Nó đã từng là người bạn đồng hành đáng tin cậy của tôi trên mỗi bước chạy. Người ta nhận ra tôi không chỉ qua những bài chia sẻ về dinh dưỡng, không chỉ qua những kinh nghiệm chạy bộ, mà còn qua chính dấu ấn ấy - một hình ảnh đã trở thành thương hiệu của tôi. Và bây giờ, nó biến mất.
Tôi xỏ đôi giày mới toanh vào chân. Cảm giác thật lạ lẫm. Tôi hít một hơi thật sâu. Nhìn xuống đôi chân mình. Tự hỏi: "Đây có thật sự là mình không?"
Sẽ ra sao nếu những người theo dõi tôi không còn nhận ra tôi nữa? Liệu họ có tiếp tục tin tưởng tôi không? Liệu họ có nghĩ rằng tôi đã đánh mất đi một phần con người chạy bộ của mình không?
Đó là một nỗi sợ hãi mơ hồ, len lỏi vào trong từng bước chạy khởi động. Nhưng rồi, tôi tự nhủ: Giá trị tôi trao đi không nằm ở đôi giày. Giá trị tôi trao đi nằm ở chính con người tôi, ở những nỗ lực tôi đã bỏ ra, ở những bài học tôi học được mỗi ngày.
Những người theo dõi tôi lâu nay, họ không gắn bó với tôi chỉ vì một đôi giày. Họ gắn bó với tôi vì những kiến thức, vì những động lực tôi truyền lửa, vì sự đồng hành mà chúng tôi đã có cùng nhau trên mỗi cung đường chạy.
Tôi biết, tôi phải làm điều này. Không chỉ vì muốn nâng cấp bản thân, mà còn vì tôi muốn khẳng định rằng bản sắc của một người chạy bộ không nằm ở những vật dụng bên ngoài, mà nằm ở ý chí kiên cường và tinh thần vượt khó.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi đứng trước một quyết định thay đổi lớn. Tôi nhắm mắt lại. Ký ức lại ùa về...
Lần đầu tiên tôi quyết định thay đổi
Tôi nhớ cái ngày ấy - khi tôi vẫn là một người chạy bộ chân ướt chân ráo, với thành tích chạy chẳng có gì nổi bật. Hồi đó, tôi không quan tâm nhiều đến trang thiết bị. Tôi chỉ biết xỏ giày vào và chạy, chạy theo bản năng. Tôi không nổi bật giữa đám đông. Tôi không có gì đặc biệt.
Rồi một ngày, tôi gặp một người anh. Một người mà sau này tôi xem như người thầy của mình. Anh nhìn tôi, cười nhẹ, rồi nói:
- Em có bao giờ nghĩ mình có thể chạy nhanh hơn không?
Tôi không hiểu. Tôi vẫn nghĩ mình ổn. Nhưng anh lắc đầu:
- Không phải ai cũng đủ can đảm để thay đổi. Hầu hết mọi người đều muốn tốt hơn, nhưng rất ít người dám từ bỏ những gì đã quen thuộc. Vì họ sợ. Sợ mất đi phong độ. Sợ người khác chê cười. Nhưng nếu em cứ mãi giậm chân tại chỗ, em sẽ mãi mãi là một phiên bản chậm chạp của chính mình.
Lời anh ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi. Mấy ngày sau, tôi nhìn lại mình trong gương. Một người chạy bộ với đôi chân mỏi mệt và thành tích lẹt đẹt. Tôi không thấy một người tự tin. Tôi không thấy một runner mạnh mẽ, bền bỉ. Tôi chỉ thấy một người cứ mãi đứng yên, không dám bước ra khỏi giới hạn của chính mình.
Và tôi đã quyết định. Tôi thay đổi giáo án tập luyện. Tôi đầu tư vào đôi giày chạy bộ mới. Tôi học cách lắng nghe cơ thể, học cách chạy thông minh hơn.
Vài tháng sau, mọi người bắt đầu nhìn tôi khác đi. Không chỉ vì tôi chạy nhanh hơn, mà vì cách tôi thể hiện bản thân cũng đã thay đổi. Tôi không còn là một phiên bản chậm chạp của chính mình nữa. Tôi đã dám bước ra khỏi vùng an toàn, và cuộc đời chạy bộ của tôi bắt đầu thay đổi từ đó.
Lần này, tôi có dám không?
Tôi mở mắt ra. Tôi lại nhìn xuống đôi chân mình, lần này là đôi giày hoàn toàn mới. Tôi đã gắn bó với đôi giày cũ này bao lâu rồi? Có lẽ là quá lâu. Tôi đã quá quen thuộc với cảm giác lăn bánh mà nó mang lại.
Và có lẽ, không chỉ riêng đôi giày. Sự quen thuộc làm ta cảm thấy an toàn. Nhưng cũng chính sự quen thuộc đó làm ta mắc kẹt.
Tôi nhớ lại câu nói của người thầy ngày xưa: "Hầu hết mọi người đều muốn tốt hơn, nhưng rất ít người dám từ bỏ những gì đã quen thuộc."
Tôi biết rằng nếu tôi cứ giữ mãi những gì đã cũ, tôi cũng sẽ giữ mãi những suy nghĩ cũ, những giới hạn cũ. Tôi muốn bước ra khỏi ranh giới đó để một lần nữa bứt phá bản thân.
Và bây giờ, tôi đứng đây, với diện mạo hoàn toàn mới. Tôi cũng cần một chút thời gian để làm quen với chính mình. Nhưng tôi biết, mỗi lần dám thay đổi, tôi lại mở ra một cung đường mới cho chính con người bên trong mình. Tôi lại đặt cược vào một phiên bản chạy bộ tốt hơn của tôi.
Và tôi tin, những người thực sự hiểu tôi, yêu quý tôi, sẽ tiếp tục đồng hành. Không phải vì một đôi giày. Mà vì những gì chúng tôi đã cùng nhau trải qua trên mỗi dặm đường.
Vậy còn bạn?
Có điều gì trong hành trình chạy bộ của bạn đã quá lâu rồi chưa thay đổi? Một cách suy nghĩ cũ? Một thói quen cũ? Một nỗi sợ hãi vẫn luôn giữ chân bạn?
Bạn có dám bước ra khỏi nó không?
Nếu bạn vẫn đang chạy theo giáo án cũ rích, hãy thử một phương pháp tập luyện mới. Nếu bạn đã chạy nhưng chưa hiệu quả, hãy thử một chiến lược mới.
Hãy comment bên dưới để chia sẻ câu chuyện của bạn, biết đâu tôi có thể giúp gì được cho bạn trên hành trình chinh phục những giới hạn của bản thân.